ある
朝、
駅のベンチに
座ってコーヒーを
飲もうとしたときのことです。
Một buổi sáng nọ, khi tôi đang định uống cà phê trên băng ghế ở nhà ga.
隣に
座っていたおじいさんが、
私のカップを
見ていました。
Một ông lão ngồi bên cạnh nhìn vào cốc của tôi.
「おいしそうだね」と
笑うので、
私は「よかったら
一口どうぞ」と、
冗談のつもりで
言いました。
Ông cười và nói: Trông ngon quá nhỉ, nên tôi đùa rằng: Nếu ông thích thì xin mời uống một ngụm.
すると、おじいさんは
本当に
一口飲んで、「ありがとう」とにっこりしました。
Không ngờ, ông lão thực sự uống một ngụm và mỉm cười nói: Cảm ơn cháu.
驚いた
私は、
思わず
笑いました。
Tôi ngạc nhiên quá nên bật cười.
おじいさんは「
今日は
妻の
命日なんだ。
Ông lão nói: Hôm nay là ngày giỗ vợ tôi.
誰かと
話したかった」と
言いました。
Tôi muốn nói chuyện với ai đó.
そのあと、
私たちは
少しだけ
話して
別れました。
Sau đó, chúng tôi trò chuyện một chút rồi chia tay.
でも、その
短い
時間が、
私の
心をずっと
温かくしてくれました。
Nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi đó đã sưởi ấm trái tim tôi suốt cả ngày.
知らない
人との
小さなやり
取りが、
心に
長く
残るプレゼントになることがあります。
Đôi khi, những cuộc trao đổi nhỏ với người lạ lại trở thành món quà lưu lại trong tim ta thật lâu.