昔、
広島県の
三田峠に、お
婆さんが
一人で
住んでいました。
Ngày xưa, ở đèo Mita thuộc tỉnh Hiroshima, có một bà lão sống một mình.
お
婆さんは
毎日、
機(はた)で
布を
作って
生活していました。
Bà lão sống bằng nghề dệt vải mỗi ngày.
ある
暑い
夏の
日、
旅をしているお
坊さんが「
水をください」と
言いました。
Vào một ngày hè nóng bức, một nhà sư đi ngang qua và nói: Xin cho tôi chút nước.
お
婆さんは
親切に、
冷たい
川の
水をくんでお
坊さんにあげました。
Bà lão tốt bụng đã múc nước lạnh từ con sông và đưa cho nhà sư.
お
坊さんはお
婆さんの
親切に
感動して、「この
管(くだ)からは、いつまでも
糸が
出ます。
Nhà sư cảm động trước lòng tốt của bà lão và nói: Từ ống này, chỉ sẽ mãi mãi tuôn ra.
でも、
決して
疑ってはいけません」と
言って、
去っていきました。
Nhưng tuyệt đối không được nghi ngờ. Nói xong, nhà sư rời đi.
それから、お
婆さんが
糸を
使っても、
糸はなくなりませんでした。
Từ đó, dù bà lão có dùng bao nhiêu chỉ, chỉ cũng không bao giờ hết.
この
話を
聞いた
庄屋さんは、「この
糸で
私の
着物を
作ってください」と
頼みました。
Nghe được câu chuyện này, ông trưởng làng đã nhờ bà lão: Hãy may cho tôi một bộ kimono bằng loại chỉ này.
お
婆さんは
毎日一生懸命に
布を
作りました。
Bà lão ngày nào cũng chăm chỉ dệt vải.
大晦日、もう
少しで
着物が
出来るところで、お
婆さんは「この
管の
中はどうなっているのだろう」と
思い、
管を
見たり
触ったりしました。
Đêm giao thừa, khi bộ kimono gần hoàn thành, bà lão tự hỏi: Bên trong ống này có gì nhỉ? và đã nhìn vào, sờ thử ống.
でも、
何もありませんでした。
Nhưng bên trong chẳng có gì cả.
その
後、
糸が
急に
出なくなりました。
Sau đó, chỉ đột nhiên không còn tuôn ra nữa.
お
婆さんは
外で、
雪の
中、わくくりを
使って
糸を
作り
始めました。
Bà lão ra ngoài, giữa trời tuyết, bắt đầu quay chỉ bằng khung quay.
朝になり、
庄屋さんが
来ると、お
婆さんは
大きな
岩の
上で、わくくりを
持ったまま
亡くなっていました。
Sáng hôm sau, khi ông trưởng làng đến, bà lão đã qua đời trên một tảng đá lớn, tay vẫn cầm khung quay.
それから
毎年、
大晦日の
夜になると、その
岩からわくくりの
音が
聞こえるようになりました。
Từ đó, mỗi đêm giao thừa, người ta lại nghe thấy tiếng quay chỉ phát ra từ tảng đá ấy.
村の
娘たちは、その
岩を「わくくり
岩」と
呼び、
機織りが
上手になるように
願って、
岩の
上で
糸を
作るようになりました。
Các cô gái trong làng gọi tảng đá đó là tảng đá quay chỉ và cầu mong mình dệt vải giỏi hơn, họ cũng bắt đầu quay chỉ trên tảng đá ấy.