ある
日の
夕方のことです。
公園のベンチに、
高校生が
座っていました。
Một học sinh trung học đang ngồi trên ghế đá trong công viên.
明日テストがあるので
勉強していましたが、なかなか
覚えることができません。
Vì ngày mai có bài kiểm tra nên em ấy đang học, nhưng mãi mà không thể nhớ được bài.
ため
息ばかり
出ます。
Chỉ biết thở dài liên tục.
そのとき、おばあさんが「
疲れたときは、少し
空を
見るといいわよ」と
言いました。
Lúc đó, một bà cụ nói: Khi mệt mỏi, con nên thử ngước nhìn bầu trời một chút.
そして、あたたかいお
茶を
渡しました。
Rồi bà đưa cho em một tách trà ấm.
高校生はびっくりしましたが、ありがとうと
言って
飲みました。
Học sinh trung học ngạc nhiên nhưng đã cảm ơn và uống trà.
気持ちが
落ち
着きました。
Tâm trạng trở nên bình tĩnh hơn.
おばあさんは、
自分が
学生だったときの
話をして、「
頑張りすぎないことも
大切よ」と
言いました。
Bà cụ kể về thời mình còn là học sinh và nói: Không nên cố gắng quá sức cũng rất quan trọng đấy.
次の
日、
高校生は
落ち
着いて{テスト}を
受けることができました。
Ngày hôm sau, học sinh trung học đã có thể bình tĩnh làm bài kiểm tra.
そして、いい
結果になりました。
高校生は、おばあさんの
優しさを
一生忘れないと
思いました。
Học sinh trung học nghĩ rằng sẽ không bao giờ quên được sự tốt bụng của bà cụ.