子どものときの
思い
出です。
Đây là kỷ niệm thời thơ ấu của tôi.
雨の
日、
私は
学校から
帰る
途中で
転んでしまいました。
Vào một ngày mưa, trên đường về nhà từ trường, tôi đã bị ngã.
かばんの
中のノートもぬれてしまい、
気持ちがとても
暗くなりました。
Quyển vở trong cặp cũng bị ướt, khiến tâm trạng tôi trở nên rất buồn.
そのとき、
近所に
住んでいるおばあさんが「
大丈夫?うちでタオルを
貸してあげるよ」と
言ってくれました。
Lúc đó, một bà cụ sống gần nhà đã nói: Cháu không sao chứ?
私は
少しはずかしかったですが、おばあさんの
家に
入りました。
Vào nhà bà, bà cho mượn khăn lau nhé. Tôi hơi ngại ngùng nhưng đã vào nhà bà.
タオルで
体をふいて、
温かいお
茶をもらいました。
Tôi lau người bằng khăn và được bà cho uống trà ấm.
私は、
小さいやさしさが
大きな
力になることを
知りました。
Tôi đã nhận ra rằng, một sự tử tế nhỏ bé cũng có thể trở thành một sức mạnh to lớn.
ノートはぬれてしまったけれど、
心はとても
温かくなりました。
Dù quyển vở đã bị ướt, nhưng trái tim tôi lại trở nên rất ấm áp.
今でも
雨の
日になると、このことを
思い
出します。
Đến bây giờ, mỗi khi trời mưa, tôi lại nhớ về chuyện này.
そして、
困っている
人を
見たら、
私も
手をさしのべようと
思います。
Và khi nhìn thấy ai đó gặp khó khăn, tôi cũng muốn đưa tay giúp đỡ họ.