昔、ある村に太郎という男の子がいました。
Ngày xưa, ở một ngôi làng nọ có một cậu bé tên là Tarou.
太郎はいつも空を見て、何もしないで一日をすごしていました。
Tarou lúc nào cũng ngắm nhìn bầu trời và trải qua cả ngày mà không làm gì cả.
もう大人の仕事を手伝う年でしたが、太郎は家でゴロゴロしていました。
Dù đã đến tuổi giúp đỡ người lớn làm việc, nhưng Tarou chỉ nằm lười ở nhà.
ある晴れた日、お母さんは太郎に「山へ行って草をかってきて」と言いました。
Một ngày nắng đẹp, mẹ bảo Tarou: Con hãy lên núi cắt cỏ mang về nhé.
太郎はしかたなく山へ行きました。
Tarou đành miễn cưỡng lên núi.
山の上からは海がよく見えました。
Từ trên đỉnh núi, có thể nhìn thấy biển rất rõ.
海は光って、とてもきれいでした。
Biển lấp lánh ánh sáng, trông thật đẹp.
太郎は草かりのことをわすれて、ずっと海を見ていました。
Tarou quên mất việc cắt cỏ, cứ mãi ngắm nhìn biển.
秋の風が気持ちよくて、太郎は山の上でねむってしまいました。
Gió thu mát mẻ khiến Tarou ngủ quên trên đỉnh núi.
すると、「チャリン、チャリン」と音が聞こえました。
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng chanh, chanh.
太郎が目をさますと、ネズミたちが小判を背負って山をのぼってきました。
Khi Tarou tỉnh dậy, thấy những con chuột đang vác những đồng tiền vàng leo lên núi.
ネズミたちは小判を野原に並べました。
Chuột xếp những đồng tiền vàng thành hàng trên cánh đồng,
そして、また山をおりていきました。
野原には小判がたくさんありました。
小判は海の光りで赤や青、金色にかわりました。
太郎はその小判をずっと見ていました。
日がくれると、ネズミたちがまた来て、小判を持って帰りました。
太郎も家に帰りました。
その夜、家の戸をたたく音がしました。
お父さんとお母さんが出ると、昼間のネズミがいました。
ネズミは「今日はありがとう」と言って、小判を何枚かおいて帰りました。
その後も、太郎は前と同じようにのんびりくらしていました。