昔、栃木県の小百川のそばに一本杉という村がありました。
Ngày xưa, bên cạnh sông Obogawa ở tỉnh Tochigi, có một ngôi làng tên là Ipponsugi.
そこに五郎という石屋が住んでいました。
Ở đó có một người thợ đá tên là Gorou sinh sống.
五郎は二十歳をすぎても少しぼんやりしていて、田んぼや畑の仕事はしませんでした。
Dù đã ngoài hai mươi tuổi, Gorou vẫn hơi ngơ ngác và không làm việc đồng áng hay ruộng vườn.
結婚もしていませんでしたが、石の仕事はとてもまじめにしていました。
Anh cũng chưa lập gia đình, nhưng lại rất chăm chỉ với công việc liên quan đến đá.
五郎は村の人から注文があると、遠い村までかまどを作って届けに行きました。
Khi có người trong làng đặt hàng, Gorou đều làm lò bếp và mang đến tận những ngôi làng xa xôi.
ある日、五郎は大きな石の箱を作り始めました。
Một ngày nọ, Gorou bắt đầu làm một chiếc hộp đá lớn.
村の人は不思議に思いましたが、五郎は毎日少しずつお金でお米を買い、その石の箱に入れていきました。
Người trong làng lấy làm lạ, nhưng Gorou mỗi ngày lại dùng một ít tiền mua gạo và cho vào chiếc hộp đá đó.
十年がたち、大きなききんが村をおそいました。
Mười năm trôi qua, một nạn đói lớn ập đến ngôi làng.
みんな食べ物がなくなり、とてもこまりました。
Mọi người đều hết lương thực và vô cùng khốn đốn.
そのとき、五郎は村の人を自分の小屋に呼びました。
Lúc ấy, Gorou gọi dân làng đến túp lều của mình.
石の箱のふたを開けると、中にはたくさんのお米が入っていました。
Khi mở nắp chiếc hộp đá, bên trong đầy ắp gạo.
そのお米で村の人たちはなんとか生きのびることができました。
Nhờ số gạo đó, dân làng đã có thể sống sót qua cơn hoạn nạn.
しかし、村に帰ってきた人がいて、お米が足りなくなりそうでした。
五郎は自分の分をあきらめて、村からいなくなりました。
その後、五郎の石の箱は「五郎びつ」と呼ばれ、大切にされました。
村では、石切りのあとに石を投げると雨がふると言われるようになりました。