むかし、伯耆国という町に小さい宿屋がありました。
Ngày xưa, ở một thị trấn tên là Hōki-koku có một nhà trọ nhỏ.
新しい宿屋で、最初のお客さんは行商人でした。
Đó là một nhà trọ mới, và vị khách đầu tiên là một người buôn bán rong.
主人はお客さんをとても親切にむかえました。
Chủ nhà trọ đã tiếp đón khách rất thân thiện.
宿屋はきれいで、料理もおいしかったです。
Nhà trọ sạch sẽ, đồ ăn cũng rất ngon.
行商人はお酒を飲んで、ふとんで休みました。
Người buôn bán rong uống rượu và nghỉ ngơi trên chăn đệm.
そのとき、子どもの声が「兄さん、寒いね」「お前も寒いね」と聞こえました。
Lúc đó, ông nghe thấy tiếng trẻ con nói: Anh ơi, lạnh quá, Em cũng lạnh quá.
行商人は子どもが部屋に入ったと思い、「ここは君たちの部屋じゃないよ」と言いました。
Người buôn bán rong nghĩ rằng có trẻ con vào phòng nên nói: Đây không phải là phòng của các cháu đâu.
でも、また声が聞こえました。
Nhưng lại tiếp tục nghe thấy tiếng nói.
行商人は部屋を見ましたが、誰もいませんでした。
Ông nhìn quanh phòng nhưng không thấy ai cả.
もう一度ふとんに入ると、また子どもの声がしました。
Khi ông lại chui vào chăn, tiếng trẻ con lại vang lên.
今度は、声がふとんの中から聞こえました。
Lần này, tiếng nói phát ra từ trong chăn.
行商人はこわくなり、主人に話しましたが、主人は信じませんでした。
Người buôn bán rong sợ hãi, kể lại với chủ nhà trọ nhưng chủ không tin.
行商人は宿を出ていきました。
次の日、別のお客さんも同じことを言いました。
主人はふとんを調べました。
すると、やはりふとんから声が聞こえました。
主人はふとんのことを調べて、前の持ち主を見つけました。
その家族はとても貧しく、兄弟だけが残りました。
冬の日、最後のふとんもなくなり、兄弟は寒い家で抱き合って眠りました。
「兄さん、寒いね」「お前も寒いね」と言いながら、二人はそのまま亡くなりました。
主人はふとんをお寺に持っていき、お経をあげてもらいました。
それから、ふとんの声は聞こえなくなりました。