私の知っている寿司屋の若い主人は、亡くなった彼の父親を、いまだに尊敬している。
Người chủ trẻ của tiệm sushi mà tôi biết vẫn luôn kính trọng người cha đã khuất của mình.
死んだ肉親のことは多くの場合、美化されるのが普通だから、彼の父親追憶もそれではないかと聞いていたが、そのうち考えが変わってきた。
Thông thường, khi nói về người thân đã mất, người ta hay lý tưởng hóa họ, nên tôi từng nghĩ rằng ký ức về cha của anh ấy cũng như vậy.
高校を出た時から彼は父親に寿司の握りかた、飯のたきかた――寿司屋になるすべてを習った。
Tuy nhiên, dần dần suy nghĩ của tôi đã thay đổi.
父親は彼の飯のたきかたが下手だとそれをひっくりかえすぐらい厳しかったが、何といっても腕に差があるから文句はいえない。
Từ khi tốt nghiệp cấp ba, anh ấy đã học tất cả mọi thứ để trở thành một đầu bếp sushi từ cha mình, từ cách nắm sushi đến cách nấu cơm.
だがある日、たまりかねて「なぜぼくだけに辛く当たるんだ」ときくと、「俺の子供だから辛く当たるんだ」と言いかえされたと言う。
Cha anh rất nghiêm khắc, đến mức nếu thấy anh nấu cơm không ngon sẽ lật ngược nồi cơm, nhưng vì tay nghề của cha vượt trội nên anh không thể phàn nàn gì.
父親が死に、一人前になって店をついでみると、その辛く当たられた技術が役にたち、なるほど、なるほどと彼はわかったそうである。
Tuy nhiên, có một ngày, không chịu nổi nữa, anh hỏi: Tại sao chỉ có con là bị cha nghiêm khắc như vậy? thì cha anh trả lời: Vì con là con của ta nên ta mới nghiêm khắc như vậy. Sau khi cha mất, khi anh đã trưởng thành và tiếp quản tiệm, anh nhận ra rằng những kỹ năng mà mình từng bị cha nghiêm khắc truyền dạy lại rất hữu ích, và anh đã thực sự hiểu được điều đó.
私はこの若主人の話を聞くたびに羨ましいと心の底から思う。
Mỗi lần nghe câu chuyện của người chủ trẻ này, tôi đều cảm thấy ghen tị từ tận đáy lòng.
そこには我々がある意味で理想とする父親と子供の関係があるからである。
Bởi vì ở đó tồn tại mối quan hệ giữa cha và con mà chúng ta, ở một khía cạnh nào đó, coi là lý tưởng.
子供はその時、技術だけではなく父親の生き方も学んでいく。
Đứa trẻ không chỉ học được kỹ năng mà còn học được cách sống của người cha vào thời điểm đó.
自分のつくる寿司に妥協しない父親、飯のたき方ひとつにも誠意をもってやる父親の生き方を技術と同時に習っていく。
Người cha không bao giờ thỏa hiệp với sushi mình làm, luôn làm mọi việc, kể cả nấu cơm, với tất cả sự chân thành – cách sống đó được truyền dạy cùng với kỹ năng.
それが本来、父親というものだ。
Đó mới chính là hình mẫu của một người cha.
私がこの若主人を羨ましいと思ったのは、私には、自分の息子にそのような技術が教えられぬからだ。
Lý do tôi ghen tị với người chủ trẻ này là vì tôi không thể truyền dạy những kỹ năng như vậy cho con trai mình.
私は小説家だが、息子は別の道に進むにちがいない。
私が今日まで習得した小説を書く技術を彼に教えることはできない。
今の多くの父親も私と同じような哀しみを子供に持っているにちがいない。
自分が習得した技術を子供に教えられぬ哀しみ、あるいは教えるべき技術を持たない哀しみが心のどこかにあるにちがいない。
そして子供にとっても父親はそれによって、自分が将来を生きる知恵を伝えてくれる師ではなく、ただ煙ったい存在か、友人のようなパパにすぎないのであろう。
せめてそれなら子供に自分の趣味を吹きこもう。
ツリの好きな父親は子供にツリを、レコードの好きな父親は子供にクラシックを、薔薇づくりの好きな父親は花のつくり方を子供に教えようとは思うことがあるが……。
遠藤周作『勇気ある言葉』毎日新聞社による