書を読むという行為が、人間の成長や知的能力の向上に必須なものであることを、かつての社会は経験法則的に理解していたのではなんだろうか。
Phải chăng xã hội xưa kia đã hiểu một cách kinh nghiệm rằng hành động đọc sách là điều thiết yếu cho sự trưởng thành và nâng cao năng lực trí tuệ của con người?
素読のなどは強制的、修養的なものではあるが、読書習慣の形成を何よりも重視する教育メソッドのであったことは確かである。
Việc đọc thuộc lòng, dù mang tính cưỡng ép hay rèn luyện bản thân, chắc chắn là một phương pháp giáo dục đặt trọng tâm vào việc hình thành thói quen đọc sách hơn bất cứ điều gì khác.
しかし、私たちの世代はどうであろうか、書物というものが映像や音響メディアなどと単純に比較することを許さない必需品であり、読書は基本的な能力であるという確信をいだいてきたものの、近年の社会経済のあり方によって自信を喪いかけていたことは否めないのではないだろうか。
Tuy nhiên, thế hệ của chúng ta thì sao?Dù chúng ta luôn tin tưởng rằng sách là vật thiết yếu không thể đơn giản so sánh với các phương tiện hình ảnh hay âm thanh, và rằng việc đọc là một năng lực cơ bản, nhưng không thể phủ nhận rằng chúng ta đã dần đánh mất sự tự tin đó do những thay đổi trong xã hội và kinh tế gần đây.
活字以外の表現手段が大きな影響力を持つようになったことを、「時代の流れ」と呼ぶのはいいが、文化の変容があまりにも急激なこと、あるいは一つの有力な文化が別のものに置き換えられることには予測しがたい弊害を伴う。
Có thể gọi việc các phương tiện biểu đạt ngoài chữ in trở nên có ảnh hưởng lớn là “dòng chảy của thời đại”, nhưng sự biến đổi văn hóa quá nhanh chóng, hoặc việc một nền văn hóa mạnh bị thay thế bởi một nền văn hóa khác, đều kéo theo những tác hại khó lường trước.
活字にもいろいろあるが、書物に特有の楽ししみを与えてくれる本、思索の喜びをもたらしてくれる本、人生の支えになるような本が相対的に少なくなったのは、1980年代の半ばごろからで、書店の棚には情報的な本や、映像文化の書籍化をねらった寿命の短いものばかりが目立つようになった。
Dù có nhiều loại chữ in, nhưng từ khoảng giữa những năm 1980, số lượng những cuốn sách mang lại niềm vui đặc trưng của sách, niềm vui suy ngẫm, hay trở thành chỗ dựa cho cuộc sống đã giảm đi tương đối, và trên các kệ sách chỉ còn nổi bật những cuốn sách thông tin hoặc những ấn phẩm có tuổi thọ ngắn nhắm đến việc chuyển thể văn hóa hình ảnh thành sách.
家庭からはスペースの狭さを言い訳に、本棚が姿を消してしまった。
Trong các gia đình, giá sách cũng biến mất với lý do không gian chật hẹp.
ちょうどその頃から映像文化や活字文化の本質を考えるメディア論が盛んになったが、今から思えば従来の活字文化が衰弱した場合にどうなるかという洞察力において、いささか欠けるところがなかっただろうか。
Cũng vào thời điểm đó, các lý thuyết về truyền thông xem xét bản chất của văn hóa hình ảnh và văn hóa chữ in trở nên phổ biến, nhưng nhìn lại, phải chăng chúng ta đã thiếu đi sự nhạy bén trong việc dự đoán điều gì sẽ xảy ra nếu nền văn hóa chữ in truyền thống bị suy yếu?