何年か
前の
春に、
友達と
京都に
行きました。
Vào một mùa xuân cách đây vài năm, tôi đã cùng bạn đến Kyoto.
桜の
季節で、
町はピンク
色になっていました。
Đó là mùa hoa anh đào, cả thành phố nhuộm một màu hồng.
どこに
行っても
人がたくさんいました。
Dù đi đến đâu cũng có rất nhiều người.
私たちは、
計画していない
道を
歩いて、
静かなお
寺に
着きました。
Chúng tôi đi bộ trên con đường không có trong kế hoạch và đến một ngôi chùa yên tĩnh.
そこには
誰もいなくて、1
本の
大きな
桜の
木がありました。
Ở đó không có ai cả, chỉ có một cây hoa anh đào lớn.
桜の
花びらが
風で
落ちるのを
見ていると、
時間が
止まったような
気がしました。
Khi ngắm những cánh hoa anh đào rơi theo gió, tôi cảm thấy như thời gian ngừng trôi.
友達と
一緒に、しばらく
何も
言わないで
見ていました。
Tôi và bạn chỉ lặng lẽ nhìn ngắm một lúc mà không nói gì.
計画していない
場所に
行きましたが、
桜を
見た
時間が、
旅の
中で
一番心に
残っています。
Dù đã đến một nơi không nằm trong kế hoạch, nhưng khoảng thời gian ngắm hoa anh đào ấy là điều đọng lại sâu sắc nhất trong chuyến đi.
旅は
景色を
見るだけではなくて、
心に
残る
時間に
出会うことだと
思います。
Tôi nghĩ rằng, du lịch không chỉ là ngắm cảnh mà còn là gặp gỡ những khoảnh khắc in đậm trong tâm hồn.