私がプロ野球を知ったのは昭和四十一年(一九六六年)、小学校四年生のときでした。
Tôi biết đến bóng chày chuyên nghiệp vào năm Showa 41 1966, khi tôi đang học lớp 4 tiểu học.
当時福岡では巨人軍の公式戦が無かったため、巨人戦を見られるのは大リーグとの親善試合だけでした。
Thời đó, ở Fukuoka không có trận đấu chính thức nào của đội Yomiuri Giants, nên chỉ có thể xem trận giao hữu giữa Giants và các đội bóng chày lớn của Mỹ.
その年は、ドジャースがやってきました。
Năm đó, đội Dodgers đã đến.
試合は十一月十三日の日曜。
Trận đấu diễn ra vào Chủ nhật, ngày 13 tháng 11.
小倉球場(現北九州市民球場)が会場でした。
Tại sân vận động Kokura nay là Sân vận động Thành phố Kitakyushu.
野球の試合を見るなら、テレビではなく生で見たい。
Nếu đã xem bóng chày, tôi muốn xem trực tiếp chứ không phải qua tivi.
車の無い時代、バスを乗り継いでやっとの事で手に入れたチケットです。
Thời đó chưa có xe hơi, tôi phải đổi nhiều chuyến xe buýt mới mua được vé.
運命の日がやってきました。
雨だったら最後…。
Nếu trời mưa thì coi như xong.
天気の移り変わりが一日早まり、当日は朝から土砂降りの雨。
Thời tiết chuyển biến sớm một ngày, và vào ngày hôm đó, trời mưa như trút nước từ sáng sớm.
それでも一縷の望みを持って球場まで出かけました。
Dù vậy, tôi vẫn nuôi hy vọng mong manh và đến sân vận động.
球場に着いてもまだ雨は降っています。
Khi đến nơi, trời vẫn còn mưa.
ああ、無情。
試合は午後一時開始ですが、こんな土砂降りで見られるわけがない。
Trận đấu dự kiến bắt đầu lúc 1 giờ chiều, nhưng mưa lớn thế này thì làm sao mà xem được.
今にして思えば、草野球ならともかくもプロ野球、それも国際試合なのですからサーカスの見物じゃあるまいし、雨の中を見せるはずがありません。
Nghĩ lại, nếu là bóng chày nghiệp dư thì còn có thể, chứ bóng chày chuyên nghiệp, lại còn là trận quốc tế, đâu phải đi xem xiếc mà có thể tổ chức dưới mưa.
チケット売り場の女性に父が尋ねました。
Bố tôi hỏi một cô gái ở quầy bán vé: Hôm nay chắc là hủy rồi phải không?
「今日はやはり中止でしょうか」彼女は「そうですね、雨が降り続くと、ちょっと難しいでしょうね」と言っていました。
Cô ấy trả lời: Vâng, nếu mưa vẫn tiếp tục thì chắc là khó lắm.
宣伝カーが「本日の日米野球は雨のため中止となりました」と走り始め、人々も帰って行きました。
Xe quảng cáo bắt đầu chạy quanh sân vận động thông báo: Trận bóng chày Nhật-Mỹ hôm nay bị hủy do mưa.
しかし、私は入り口ゲートにしゃがみ込んで動けなかったのです。
Tuy nhiên, tôi đã ngồi thụp xuống trước cổng vào và không thể đứng dậy.
母がなだめても、父がなだめても、それをものともせず居座り続け、父を困らせ続けたのでした。
Dù mẹ và bố dỗ dành thế nào, tôi vẫn không chịu rời đi, khiến bố tôi rất bối rối.
勿論、やがては帰るわけですが、父の手を引いて会場を一回りすることにもなりました。
Tất nhiên, cuối cùng tôi cũng phải về, nhưng tôi còn kéo tay bố đi một vòng quanh sân vận động.
あれから五十五年。
Đã 55 năm trôi qua kể từ ngày đó.
父も母も他界してしまいましたが、今でもその日のチケットは引き出しに大切にしています。
Bố mẹ tôi đều đã qua đời, nhưng đến giờ tôi vẫn cất giữ cẩn thận tấm vé ngày hôm đó trong ngăn kéo.
幼い頃の思い出という枠組みにとどまらず、これからも永遠に忘れることのない大切な家族との思い出なのです。
Đó không chỉ là một kỷ niệm thời thơ ấu, mà còn là ký ức quý giá về gia đình mà tôi sẽ không bao giờ quên, mãi mãi về sau.