国家が国民の健康管理を「人的資源」の維持という観点から捉える以上、快楽に身を委ねる行為は国家にとって悪と見なされざるを得ない。
Một khi nhà nước xem việc quản lý sức khỏe của người dân từ góc độ “duy trì nguồn nhân lực”, thì hành vi buông mình theo khoái lạc không thể không bị coi là điều xấu đối với nhà nước.
しかし、個人の立場からすれば、現世的快楽に身をゆだねることもまた、一つの生き方にほかならない。
Tuy nhiên, từ lập trường cá nhân, việc tận hưởng khoái lạc trần thế cũng là một cách sống.
「生きるために食べる」という古典的立場から転じて、今や「食べるために生きる」人間が現れているという事実は、社会の価値構造の変容を示唆しているに違いない。
Thực tế rằng, thay vì “ăn để sống” như quan điểm cổ điển, ngày nay đã xuất hiện những người “sống để ăn”, chắc chắn cho thấy sự biến đổi trong cấu trúc giá trị của xã hội.
快楽を肯定して早死にするか、節制して長生きを選ぶかは、もはや医学や栄養学の及ぶ領域ではなく、個人の哲学に基づく自己決定の問題にほかならない。
Việc lựa chọn khẳng định khoái lạc và chết sớm, hay tiết chế để sống lâu, không còn là lĩnh vực thuộc về y học hay dinh dưỡng học, mà là vấn đề tự quyết dựa trên triết lý cá nhân.
ただし、その際に自らの生き方を決定する個人が、無知であってはならないことは言うまでもない。
Tuy nhiên, điều hiển nhiên là cá nhân quyết định cách sống của mình không được phép thiếu hiểu biết.
我が国における栄養士は、国家が制度的に定めた「栄養指導者」にすぎない。
Ở nước ta, chuyên gia dinh dưỡng chỉ là “người hướng dẫn dinh dưỡng” do nhà nước quy định về mặt chế độ.
その主な役割は、学校や病院など集団給食の場において、平均値にもとづいた栄養管理を行うことである。
Vai trò chính của họ là quản lý dinh dưỡng dựa trên giá trị trung bình tại các nơi ăn tập thể như trường học, bệnh viện.
だが、平均値という概念は、人間の身体的差異や文化的背景を必ずしも反映しているとは限らない。
Tuy nhiên, khái niệm giá trị trung bình không nhất thiết phản ánh sự khác biệt về thể chất hay bối cảnh văn hóa của con người.
同じ食物であっても、それを食べる個人には嗜好や文化的価値観の違いがあり、食の意味は一様ではない。
Ngay cả với cùng một loại thực phẩm, mỗi cá nhân ăn nó lại có sở thích và giá trị văn hóa khác nhau, ý nghĩa của việc ăn uống không hề đồng nhất.
長年にわたり、近藤家の「かかりつけ医」として活動してきたホームドクターは、患者の職業・家族構成・体質・病歴・経済状況などを総合的に把握した上で、疾病の処置や健康維持の助言を行ってきた。
Bác sĩ gia đình, người đã hoạt động lâu năm như “bác sĩ riêng” của gia đình Kondo, đã đưa ra lời khuyên về xử lý bệnh tật và duy trì sức khỏe dựa trên việc nắm bắt tổng thể nghề nghiệp, thành phần gia đình, thể chất, tiền sử bệnh và tình hình kinh tế của bệnh nhân.
今後の栄養学に求められるのは、まさにこの医療モデルと同様に、集団ではなく個人を対象としたコンサルティング型の栄養指導にほかならない。
Điều mà ngành dinh dưỡng trong tương lai cần hướng tới chính là mô hình tư vấn dinh dưỡng cá nhân, không phải cho tập thể mà cho từng cá nhân, giống như mô hình y tế này.
食とは単なる生存の手段にとどまらず、文化・倫理・個人の生き方が交錯する行為である。
Ăn uống không chỉ là phương tiện sinh tồn đơn thuần, mà còn là hành vi giao thoa giữa văn hóa, đạo đức và cách sống của mỗi cá nhân.
したがって、国家が健康を統制しようとする動きと、個人が快楽を追求する自由の間には、常に緊張関係が存在する。
その両者のあいだで、「よく食べ、よく生きる」とは何かを問い直すことこそ、これからの社会における食文化の課題にほかならない。